lấy anh rồi đợi anh yêu em
Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả! - (Chương 50) - Tác giả Hân Hân Hướng Vinh Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Nhưng sao càng lúc cô lại càng thấy mệt mỏi vậy, cô chỉ mong anh sẽ quay lại nhìn cô một lần để cuộc hôn nhân của họ không đổvỡ, để con có thể hạnh phúc trọn vẹn hơn. Hạnh phúc không thể gượng ép, vẫn nên buông tay thôi.. Lấy anh, rồi chờ anh yêu em. Đọc tiếp.
Chương 8. Trang ch? Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em Chương 8. "Phàm Phàm, mấy ngày nay cậu bận việc gì vậy? Đến cái bóng của cậu tớ cũng bắt được, buổi tối sang nhà tớ ăn cơm .". "Được, bảo mẹ chuẩn bị hai phần nhé, giờ tớ có thể ăn đây.". "Phàm Phàm, cậu
Những món quà ngày 20/10 khiến chị em mê mẩn, anh em nên học ngay Điểm mặt 5 chòm sao nam không xứng đáng chờ đợi Những sai lầm về chạy bộ, ít người biết Đáng yêu hình ảnh em bé đang ăn bỗng lăn ra ngủ say
Anh, Em Sai Rồi , chương 35 của tác giả Hoàng Hôn Tứ Hợp cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. doc truyen. Danh sách. Lấy anh rồi đợi anh yêu em;
Đọc sách truyên Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Ngoại truyện 1 Full gacsach Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm . Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Ngoại truyện 1 Full online| Đọc sách truyện hay tại Gác Sách truyenfull
Truyện Lấy anh rồi đợi anh yêu em - Không Không Tử Vu. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại.
Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em (Không Không Tử Vu) Chương 29 : 29: Chia tayTuy Tề Phàm đối xử với anh rất lãnh đạm nhưng hai ngày qua Lạc Kì vẫn kiên trì đến bệnh viện chăm sóc cô.Bà Lạc cẩn thận quan tâm cô, cũng bởi vì có bà ở đây Tề Phàm mới không nói linh tinh với Lạc Kì."Phàm Phàm, con nếm thử cái này
compsimira1985. Mê luyếnĐưa Hàn Phi và thiên sứ về nhà, trên đường thiên sứ muốn xuống xe, lúc về trong tay còn có que thử Phàm đỏ mặt cất đi cẩn thận, Hàn Phi thở dài một hơi.“Phàm Phàm, hẳn là em đã có quyết định rồi?”“Giờ còn chưa xác định có hay không, nếu thật sự có, em sẽ không bỏ rơi đứa bé này!”“Vậy mà anh cũng hỏi, nhìn vẻ mặt cô ấy viết đáp án rõ thế mà.”Thiên sứ chịu không nổi Hàn Phi đang trì độn.“Thiên sứ!”Sao anh có thể nói thẳng vậy!“Em nói sai ư?”Thiên sứ chịu không nổi ném cho cô cái nhìn xem thường, Tề Phàm mím môi không hé răng .Chuyện đầu tiên về nhà cô làm chính là cầm que chạy thẳng vào toilet, khi cô nhìn thấy hai vạch kia, hưng phấn muốn nhảy dựng lên, nhưng, không được, cô giờ phải thật cẩn thận chăm sóc cho mình .Hưng phấn qua đi, cô bắt đầu cẩn thận lo lắng vấn đề thật nhỏ này đến không đúng lúc, quan hệ hiện giờ của cô cùng Lạc Kì, cô không muốn anh lại nghĩ cô lấy đứa nhỏ ép buộc anh một lần nữa. Loại sự tình này, có một lần, đã đủ làm cô hối hận cả đời dọn mọi thứ xong, cô vẫn quyết định, không nói cho anh trước. Nếu bọn họ cuối cùng nhất định phải tách ra, đứa nhỏ kia chỉ thuộc về Kì mặt ngoài chuyên tâm lái xe, kỳ thật nội tâm song gió mãnh người một đường không tiếng động, Tương Hân vài lần muốn mở miệng, lại nhịn lúc tới dưới nhà Tương Hân, Lạc Kì mới ngừng xe.“Vào đi, tôi ở đây chờ em, chờ em vào nhà gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ về.”Giọng nói Lạc Kì có chút mỏi mệt, Tương Hân cũng có chút không vui vẻ.“Giờ còn sớm, hay là lên ngồi tí đã?”Cô cắn môi, mời anh.“Không được, ngày mai còn phải đi làm, em nghỉ ngơi sớm chút đi.”“Kỳ thật, kỳ thật ý của em là, anh có thể, không phải về ……”Ánh mắt cô chờ mong nhìn anh, cô bình thường không phải người hay chủ động nhưng cô biết, con trai đôi khi phải con gái tự tới mới chứng minh được sức quyến rũ của Kì nhìn cô thật lâu, hiểu được ám chỉ của cô, anh không phải không động tâm. Người anh tâm tâm niệm niệm nhớ mong lâu như vậy, hiện tại đang ở ngay trước mặt mình, yêu thương mời mình vậy, không động tâm sẽ không là nam nhân .Nhưng, cảm giác cảm động đó chỉ trong một cái chớp mắt, anh còn chưa bắt kịp thì đã trôi mất không thấy bóng dáng, anh cảm thấy sẽ tốt hơn nếu coi đó là ảo thật, toàn bộ buổi tối của anh, cả đầu toàn là Tề Phàm, vẻ cô cười thoải mái, biểu tình kiều diễm khi cô giữ lấy khuôn mặt người con trai xinh đẹp kia! Luôn luôn ở trong đầu anh, vứt cũng không đi!Anh gần đây thường như vậy, có đôi khi, một mình nằm trên giường lớn của bọn họ, dáng vẻ Tề Phàm sẽ lần lượt vọt vào trong đầu anh, như bức ảnh từng bức từng bức đều rất rõ với Tương Hân, anh không phải không có ảo tưởng, lúc còn ngây ngô thời niên thiếu, cô từng là đối tượng ảo tượng duy nhất của anh. Nhưng, một năm này, anh lại chưa từng nghĩ tới, hay muốn phát sinh gì với cô, cô cũng chưa bao giờ chạm được vào cảm xúc người đàn ông trong đây cô ở trong lòng anh, là một loại mong muốn mà không thể có được. Mà giờ, anh đã kết hôn, anh cũng không muốn thương tổn Phàm mắng anh mắng đúng, anh chính là cầm thú! Anh cần thời gian, chỉ biết anh muốn Tề Phàm, cũng chỉ có cô mới có thể khơi mào dục vọng cuồng dã nhất của người đàn ông trong rồi nhìn thấy cô, thân thể anh ngay lúc đó đã khát vọng cô, thân thể anh, cả đêm đều ở vì cô mà đau đớn! Anh thầm nghĩ muốn đến nơi ấm áp của Tề Phàm, anh muốn ôm cô!Mà với Tương Hân, mặc dù không thể bỏ qua mười năm đó, nội tâm anh đối với tình cảm sâu sắc của cô cũng chưa bao giờ có cảm giác rằng chiếm được cảm tình cô, nhưng anh lại thủy chung cảm thấy, có gì đó không đúng, hình như không nên như anh nói không được, cuối cùng lại tạo ra sai cô gái dưới thân anh trước đây, anh luôn nhìn chằm chằm trên người bọn họ nơi nào đó giống Tương Hân, ảo tưởng người trước mắt là Tương khi giờ cô thật sự hiển hiện đứng trước mặt anh, anh lại không biết nói gì, như không rõ trước đây theo đuổi là cô, hay là, thứ anh theo đuổi chẳng qua chỉ là một cái ảo ảnh trong lòng!“Hân, tôi không cần em làm vậy.”Tương Hân bị thương nhìn anh, cô cảm thấy rất khó khăn, bị cự tuyệt thẳng thắn vậy, cô không đoán được .Cô biết bên người Lạc Kì không có bạn gái cố định, cô nghĩ nhất định anh sẽ ở lại!“Lạc Kì, em biết, em không xứng với anh, em lại tự cho là đúng !”Khóc mở cửa xe xuống xe, Lạc Kì bất đắc dĩ đuổi theo giữ chặt cô.“Tương Hân, em hãy nghe tôi nói! Không phải tôi có ý đó, tôi không muốn bắt nạt em.”Tương Hân thuận thế ôm chặt anh, khóc càng hung.“Em biết, chung quy em với anh ít duyên phận, anh thuộc về Tề Phàm , nhưng Lạc Kì, em cũng yêu anh! Chúng ta mới là yêu nhau, vì sao không thể ở cùng nhau!”“Tương Hân, thực xin lỗi.”Trong lòng một lần nữa lại xúc động, cô là cô gái anh yêu, anh lại không thể cho cô thứ gì, thậm chí cùng cô một lúc, trong lòng anh còn muốn một người khác! Anh chết tiệt thực mẹ nó là một thằng tồi!“Lạc Kì, không cần nói xin lỗi, anh không có lỗi với em, là em, là em sai trước.”Lạc Kì vỗ vỗ lưng cô, không biết nên nói như thế nào để an ủi cô, anh xác thực không muốn bắt nạt cô, nhưng trên thực tế, anh cũng xác thực không muốn cô.“Được rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, tôi đưa em về trước.”Không dây dưa nữa, Tương Hân thuận theo, để anh đưa cô về, trong lòng lại hoảng loạn!Cô hiểu được, một người đàn ông có thể cự tuyệt một cô gái kiên quyết thế, chỉ có thể nói anh ta không muốn người đó!Con gái thật sự rất đáng thương, một người đàn ông nếu mê luyến thân thể của mi, mi sẽ cảm thấy anh ta không phải yêu bản thân mi, mà là trầm mê vì dục vọng; Nhưng, nếu một người đàn ông thanh tâm quả dục, mi lại lo lắng, hai người thân mật như vậy, anh ta ngay cả chạm vào cũng không chạm vào mi, có phải căn bản là không thương mi không!Người đầu không nhất định đúng, nhưng người sau cô biết nhất định đúng rồi!Tương Hân không thể nhận, Lạc Kì cho cô một tương lai hy vọng rồi lại bắt cô phải từ bỏ! Cô phải bắt được anh, cô nhất định sẽ bắt lấy anh !======Chờ Lạc Kì trở lại nơi của Tề Phàm, cô đã chuẩn bị Kì nhíu mày, cô bình thường con cú, không đến mười hai giờ căn bản sẽ không ngủ, hiện tại mới mười giờ, cô đều lại đang ngủ!Nhìn thấy anh đến, cô còn cau mày oán giận!“Trễ như vậy sao không trở về nhà mà ngủ!”Lạc Kì cảm thấy anh áp lực cả đêm nay đều bị cô gái này khơi mào! Anh tâm tâm niệm niệm nhớ cô cả đêm, cô lại đuổi anh về nhà ngủ!Cô là vợ anh! Cô còn nhớ thứ đã kí trong hợp đồng không! Anh vì sao anh ngủ một mình chứ!“Anh sẽ ngủ ở đây!”Giận dỗi cởi sạch quần áo, nhấc người chuẩn bị nằm bên cạnh người cô, một phen ôm cô vào trong giác được biến hóa thân thể anh, Tề Phàm cả kinh.“Đừng!”Tay để trong ngực anh, cắn răng cô đẩy anh ra.“Sao em lại thế! Vừa rồi gặp anh không để ý tới anh còn chưa tính, giờ còn bày trò gì nữa!”Nắm tay cô, sợ làm cô bị thương nên không dám dùng sức, cô còn lấy hết sức từ lúc sinh ra đến giờ đẩy anh! Cô còn như vậy, anh thật sự sẽ tức giận!Cô đối với người khác thì cười vui vẻ, sao vừa thấy anh liền giương cung bạt kiếm! Còn nữa, cô véo mặt tên xinh đẹp kia, anh còn chưa tính toán với cô, vậy mà cô còn chả thèm nể nang mặt mũi với anh!“Mất hứng thì anh sang chỗ Tương Hân kia mà ngủ! Các người cũng không phải chưa ngủ chung!”“Chúng ta đúng là chưa ngủ chung! Anh cũng chỉ muốn cùng ngủ với em!”Anh biết cô đang tức mình, lại không biết dỗ cô thế nào, đành phải hét lớn để che dấu sự bối rối của mình.“Anh là muốn cùng em ngủ hay là muốn cùng em làm! Lạc Kì, em không phải công cụ phát tiết của anh!”Hàm chứa lệ cô hét lại, cô không phải không muốn nói cho anh, cô có cục cưng, cô không muốn lại một lần nữa, đẩy hai người vào chỗ đường cô làm anh càng thêm phiền chán, thừa dịp cô thả lỏng khí lực, anh lao vào cô, ôm cô vào ngực.“Được rồi, không làm gì hết, ngủ!”Tề Phàm khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trước ngực anh, anh ôm rất chặt, cô không thể hô hấp. Anh phản ứng rõ ràng như thế, cực nóng lại gắng vậy làm cho cô không thể xem nhẹ.“Lạc Kì……”Thân thể anh cứng đờ, chờ dục vọng bình ổn, anh lại bị cô làm tức tới mức choáng váng mới có thể nói ra chữ ngủ, giờ lại tự mình chuốc lấy khổ!Cô còn dám gọi anh, cô còn gọi anh một tiếng, anh sẽ thật sự biến cầm thú cho cô xem!“Lạc Kì……”“Nếu em không muốn ngủ, chúng ta có thể làm thứ khác .”Thân thể đưa về phía trước, uy hiếp đặt lên nơi mềm mại của cô.“Lạc Kì, đừng, em không thoải mái!”Cô trợn tròn mắt, thân thể nháy mắt thẳng tưng, tay lại ra sức chống cự anh. Phản ứng cô như vậy làm cho Lạc Kì gắt gao nhíu mày.“Tề Phàm, đáng giận! Đây là em ép anh!”Anh thực sự muốn xúc động mà bóp chết cô, hôm nay rốt cuộc cô bị đứt cái dây thần kinh nào thế, cô sẽ thực hành bạo lực gia đình với anh sao!Anh không cho phép!Một bàn tay ôm sát cô, một bàn tay lôi kéo tay cô xuống phía dưới của mình, ánh mắt anh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tề Phàm, cứ như vậy nắm tay cô rất nhanh co rúm lại!Tề Phàm muốn đánh cho Lạc Kì này không biết xấu hổ hư hỏng này ngất luôn đi!Nghe thấy thanh âm dâm mĩ, Tề Phàm đã có phản ứng, phía dưới có dòng nhiệt tán loạn. Cô vừa xấu hổ, lại giãy dụa không ra, cắn lên cánh tay đang quấn quit lấy mình một cái, Lạc Kì lại cố ý hưng phấn gầm nhẹ một miệng có vị ngọt mặn của máu, Lạc Kì để cô tùy ý cắn, động tác thủy chung không ngừng, rốt cục anh ở một tiếng thở dài chấm dứt tra tấn ngọt ngào khăn tay giúp Tề Phàm lau tay, Tề Phàm lại đoạt lấy khăn tay xoay người, tự mình động cô thật sự tức giận, thân thể tiến tới chạm vào lưng cô, khẽ cắn bả vai cô.“Nếu không phải tại em gọi anh, anh đã nhịn được rồi.” Nghĩ thế nào, lại bỏ thêm một câu Ít nhất đêm nay cũng nhẫn được!“Chỉ là em bị anh ôm không thở được!”“Xin lỗi!”Lệ Tề Phàm, làm ướt gối, anh luôn như vậy, khi cô nghĩ đã đến lúc nên từ bỏ, lại cho cô uống mê nói, đàn ông là rượu, một khi đã chạm vào sẽ say; Còn nữa đàn ông là độc, một khi chạm vào sẽ nói Lạc Kì là độc, chạm vào không Tề Phàm lại cảm thấy, Lạc Kì là rượu, làm cho cô say đôi khi, cô hy vọng anh là độc, để khi hết hy vọng thì kết thúc mọi chuyện .
Editor CamDùng thủ đoạn để lấy anh liệu có phải là cách làm tình yêu về mình thì có gì sai?…. Nhưng sao càng lúc cô lại càng thấy mệt mỏi vậy, cô chỉ mong anh sẽ quay lại nhìn cô một lần để cuộc hôn nhân của họ không đổ vỡ, để con có thể hạnh phúc trọn vẹn hơn.… Hạnh phúc không thể gượng ép, vẫn nên buông tay thôi..Lấy anh, rồi chờ anh yêu em.
Thế khó xửTương Hân vừa thấy Lạc Kì tới, chạy bổ nhào vào long anh, khóc không ngừng.“Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”Vì Tề Phàm mà tâm anh sắp loạn rồi, giờ Tương Hân lại khóc, anh loạn càng thêm loạn, ngữ khí cũng không tốt lắm.“Đinh Cừ tới tìm em, nói anh ấy muốn em, anh ấy nói anh ấy chỉ yêu em, nhất định sẽ ly hôn, anh ấy muốn em làm tình nhân anh ấy trước.”Thấy anh không kiên nhẫn, Tương Hân lại ủy khuất.“Vậy em nói thế nào?”Anh chỉ biết, cô vội vã tìm anh vậy nhất định có liên quan tới Đinh Cừ.“Em nói, giờ em với anh đang cùng nhau.”Vừa nói vừa thật cẩn thận nhìn anh, giọng cô rất nhỏ, anh lại nghe rõ ràng, yên lặng một lúc lâu anh mới tìm được giọng của chính mình.“Hân……”“Lạc Kì, kỳ thật, từ lúc Đinh Cừ nói muốn lấy Tô Tình, tình cảm của em với anh ấy đã chết. Một năm nay, may có anh, anh luôn luôn bên em chăm sóc em. Anh đối với em rất tốt, em đều cảm nhận được, cũng khắc sâu trong tâm khảm.”“Em cảm thấy mình xấu tính, biết rõ anh đã có Tề Phàm, nhưng vẫn quản không được tình cảm của mình, lại động tình với anh.”“Nhưng, Lạc Kì, em nói như thế là để cự tuyệt anh ta, em biết anh đang cùng với Tề Phàm, em sẽ không làm khó dễ anh, thiếu anh nhiều như vậy, cả đời này em trả còn không hết, em chỉ hy vọng, có thể ở bên cạnh anh nhìn anh đã cảm thấy mỹ mãn rồi!”Tay ôm lấy thắt lưng anh, mềm mại tựa vào ngực anh.======Kỳ thật, Đinh Cừ lúc trước đã đi tìm cô rất nhiều lần. Ngay từ đầu, cô cũng muốn quay lại với anh một lần nữa, mười mấy năm cảm tình,sao có thể nói chia tay là chia tay đã hơn một năm, Lạc Kì đối với cô rất tốt, từ từ tâm cô chứa hình dáng anh. Khi ở cùng Đinh Cừ, luôn là từ một phía cô cố gắng, còn Lạc Kì lại làm cho cô cảm nhận được chiều chuộng, hạnh thường nghĩ, nếu lúc trước lựa chọn Lạc Kì, có phải giờ đã khác rồi hiện giờ bên người anh còn có một người nữa, cô không nên có suy nghĩ không an phận với người cô chỉ có thể dựa vào lúc này chính là người đàn ông trước đã muốn bỏ qua một lần, nhưng giờ, dù có thế nào đi nữa cũng không thể mất anh người anh yêu không phải Tề Phàm mà là cô, như vậy, bọn họ hẳn nên ở cùng một chỗ!Nhưng, không nên nóng vội, cô muốn Lạc Kì theo đuổi cô, như vậy, mới có thể có được toàn bộ sự yêu chiều của Kì cứng ngắc vỗ vỗ lưng cô, anh không biết mình làm sao vậy, nghe xong lời của cô, anh nên biểu hiện mừng rỡ như điên mới đúng, nhưng đáy lòng anh lại có một chỗ như lửa đốt, đau, chưa bao giờ giống như bây giờ, như bị hai người kéo, ai cũng không chịu buông tay, tim anh như bị rớt ra, vỡ rồi.======Liên tục vài ngày không thấy bóng dáng Lạc Kì, Tề Phàm không đi tìm anh, cũng không vội, cô trở về Lạc gia với Thiên Thiên Ân hai tuổi, thông minh đáng yêu, đã có chút nghịch ngợm, đi chưa được mấy bước mà bắt đầu chạy. Tề Phàm vẫn khẩn trương quay chung quanh bên cạnh nó, sợ nó ngã sấp xuống.“Phàm Phàm Phàm Phàm!” Nó học bà nội và ông nội kêu cô là Phàm Phàm, lâu lâu không thấy cô, nó gắt gao ôm đầu gối của cô, ngửa đầu nhìn cô toét miệng Phàm ngồi xổm xuống, ôm lấy nó, hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh.“Thiên Ân ngoan, lại gọi mẹ một tiếng nào, gọi lại nào.”“Phàm Phàm Phàm Phàm!”Giọng càng kêu càng lớn, còn học bộ dáng Tề Phàm hôn lên mặt cô.“Thiên Ân giờ đã biết nhớ con, thường thường hỏi mẹ, Phàm Phàm sao chưa đến, con nhớ Phàm Phàm .”Bà Lạc bưng hoa quả tiến vào, cổ động không khí thêm vui vẻ, nói cho cô Thiên Ân tình hình gần đây.“Thật không? Thiên Ân, nhớ mẹ nhiều vậy cơ à?”Một tay ôm lấy con, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, mũi chạm mũi.“Phàm Phàm, thật đáng ghét!”Thiên Ân nói lại Tề Phàm, Tề Phàm và bà Lạc sửng sốt, Tề Phàm cười nhạt, lời này, sợ là học theo Lạc Kì.“Thiên Ân ngoan, nói đáng ghét sẽ làm cho người ta không vui, về sau không được học ba, ngoan!”“Nhưng ba ba uống rượu, đã nói Phàm Phàm quấy rối trong lòng ba ba, thực đáng ghét, ba ba là muốn làm cho Phàm Phàm không vui sao?”Tiểu Thiên Ân nghi hoặc nhìn Tề Phàm, chờ cô trả Tề Phàm đột nhiên cứng lại, hai tay ôm chặt nó, nó nhu thuận ghé đầu vào vai cô.“Ba ba say, cho nên nói lung tung, lời người say rượu không thật đâu.”“Phàm Phàm, Lạc Kì nó……” Bà Lạc bỏ hoa quả xuống, tay xoa mặt Tề Phàm.“Mẹ, con không sao.”“Ngoan lắm Thiên Ân, chúng ta đến lúc đó sẽ đi vẽ cùng nhau, vẽ thật đẹp này, Phàm Phàm có một kẹo ngọt nhất thế giới cho Thiên Ân nữa.”“Phàm Phàm không gạt con chứ?”“Phàm Phàm sao có thể lừa Thiên Ân được.”Tề Phàm cười vỗ vỗ Thiên Ân, trong lòng đau đớn.======Nghỉ ngơi một chút thời gian, cô bắt đầu vội vàng vai diễn mới, mỗi lúc đến một nơi gặp nhiều người đều lặp lại lời nói dựa vào trực giác, cùng lắm là cười mặt mày rạng giờ quen kinh nghiệm nhiều, hợp đồng cũng nhiều cô không có thực thói quen vậy, việc nhiều không có thời gian cho mình, việc nhiều không thể thường xuyên gặp Thiên Ân và Lạc chụp Lạc Kì và Tương Hân thường xuyên xuất hiện trên báo giải trí, tuy mặt Tương Hân cũng không rõ ràng, nhưng cô biết, nhất định là cô là cô có chuyện không nghĩ ra, nếu bọn họ đều đã ở cùng một chỗ, vì sao Lạc Kì vẫn chưa đề cập tới ly hôn, vì sao còn qua đêm chỗ cô, thậm chí còn thường xuyên hơn trước kia!Có đôi khi cô cảm thấy, bọn họ càng ngày càng giống vợ chồng, nhưng cô mới là kẻ thứ ba, bởi vì anh đặt Tương Hân ở chỗ sáng, còn cô, chỉ là lúc tan tầm mà thôi ……Mỗi ngày sự tình rối rắm làm cho cô thấy thật là gần đây không khí làm việc rất tốt, thiên sứ là thiên tài, cãi nhau siêu lợi hại, hơn nữa còn nói ác độc hơn cả cô!Ngày nào cũng đấu võ mồm với Hàn Phi, nhìn Hàn Phi ngày nào cũng bị thiên sứ tức giận đến mức giơ chân, cô thấy rất vui vẻ .Tuy rằng Hàn Phi luôn thản nhiên, nhưng biết bên trong luôn đầy ắp tình mắt anh thủy chung dịu dàng đuổi theo thiên sứ, chỉ cần anh ấy chau mày, anh đã biết anh ấy khó chịu thế nào. Bệnh bao tử là bệnh rất khó khăn, phải cẩn thận hầu hạ, từng chi tiết anh đều chú ý Phàm thực hâm mộ thiên sứ, có một người như thế quý trọng Phi cùng thiên sứ cuốn hút tâm tình của cô, ba người không giống đang làm việc, mà như là đang giải thiên sứ chơi lâu, Tề Phàm học được rất nhiều có khỏe mạnh hay ốm yếu, vẫn có thể sống lạc quan nhanh nhẹn dũng mãnh! Ngẫm lại cuộc sống của mình, cô rất xấu sống của cô, giường như chỉ có Lạc Kì, không có chính mình, không có lý sứ không đợi gặp được Lạc Kì, bảo anh ấy là mất bộ phận sinh dục, Tề Phàm cảm thấy sinh động chuẩn xác còn có thể giải hận, cũng nói theo Phi nói hai người bọn họ là thiếu niên bất lương, thiên sứ nói bọn họ đây gọi là lưu manh tốt tính, nói người không lưu manh, nghe người không lưu manh, nhiều quá lại liên tưởng tới nhân tài lưu manh!Hàn Phi lâu mới phản ứng lại lời thiên sứ đang mắng chính mình, nhưng lúc này thiên sứ đang bắt đầu tán gẫu đề tài khác với Tề Phàm, anh lại không thể tức giận, một cỗ hỏa buồn ở trong lòng, mặt Hàn Phi nghẹn đỏ bừng!Thiên sứ nấu cơm cũng rất lợi hại, Tề Phàm quả thực muốn lấy anh làm thần tượng, lúc Lạc Kì không đến, cô phải sang nhà Hàn Phi ăn ăn chực cũng ngại, tìm được nơi nào tốt, cô lại mời lại bọn qua muốn tìm tới nơi thích hợp với thiên sứ, thật sự không dễ tổ kịch có người bị bệnh bao tử, nói đông thành có quán ăn cháo rất ngon, cô liền vui vẻ đi tìm Hàn Phi dâng vật đạp xe, tìm được nơi đó, mặt thiên sứ đã đói ai oán, trên mặt Hàn Phi viết rõ ràng Đem con nhãi này tha ra ngoài chém!Tề Phàm lấy lòng cười cười.“Ha ha, muốn ăn thứ tốt, đương nhiên phải trả một ít đại giới. Ha ha ha ha”Hàn Phi xuống xe giúp thiên sứ mở cửa, cũng không liếc nhìn cô một cái, cô vụng trộm le nghĩ tới, khéo như vậy, lại đụng tới người quen ở chỗ này — Lạc Kì cùng Tương một nơi không ai thấy ngồi xuống, Tề Phàm cười hoàn toàn không e ngại, thiên sứ lại nhìn một bàn hai người kia vẻ mặt khinh Kì lúc ba người vào đã thấy, vốn định tới tiếp đón, nhưng Tề Phàm cũng không nhìn anh, anh nhất thời không biết nên tiến đến hay là giống cô, làm bộ không người không coi ai ra gì tán gẫu vui vẻ, thiên sứ cùng Hàn Phi ba câu lại một câu ầm ỹ, 5 câu xong thì đại ầm ỹ, Tề Phàm bị hai người bọn họ làm cười đến mức đau cả bụng.“Phàm, kia chính là con tiểu tam của Lạc Kì?”“Đúng vậy, anh cảm thấy thế nào.”Tề Phàm nói không thèm để ý, nhưng Shadow biết, cô đang khổ sở.“Không được tốt lắm! Làm cho người ta vừa nhìn đã muốn đóng kịch hoàng mai mà thôi!” một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc“Ôi chao?”Tề Phàm khó hiểu, nhìn mà muốn xướng kịch hoàng mai, là loại người gì?“Đúng a! Chính là Trên trời rớt xuống Lâm muội muội, như thể con chuột thành tinh ý!”Tề Phàm cùng Hàn Phi không nín được, cười đến nước mắt đều chảy xuống, đến đây thiên sứ cũng lấy khăn lau khóe tai Lạc Kì rõ ràng truyền đến tiếng cười của cô, cùng anh một chỗ, Tề Phàm chưa bao giờ giống như bây giờ cười thoải mái rất ngạc nhiên khi Hàn Phi và một người khác anh không biết, nói gì đó có thể làm cho cô vui vẻ như vậy.“Lạc Kì?”“Hả?”Tương Hân mím môi, từ khi Tề Phàm tiến vào, Lạc Kì thất thần, cô kêu anh vài tiếng, anh mới hoàn hồn.“Không có việc gì, chỉ là không hợp khẩu vị, chúng ta về đi.”“Không thoải mái sao? Cháo hương vị ngon mà, ăn nhiều một chút.”Anh luyến tiếc, bởi vì đưa lưng về phía cô ngồi, anh còn chưa thấy dáng vẻ cô cười thoải Phàm cháo bọn họ gọi rất nhanh đưa lên, thiên sứ nhìn thấy cháo hải sản, vẻ mặt thỏa mãn lại say Phàm cũng rất không thoải mái nhíu mày, thân thể của anh gần đây xuất vài biểu hiện không tốt, xem ra phải có chút thời gian hẹn bác sĩ .May là sau khi quảng bá kết thúc có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cô thừa dịp khoảng thời gian này lo lắng một chút, có một số việc, nên sớm quyết sứ chú ý tới động tác nhỏ của cô, gọi phục vụ tới, gọi bát cháo khác, đóng gói bát hải sản này khi nào về mới Phàm sủng nịch xoa mặt thiên sứ, đứa nhỏ này thật sự là rất am hiểu ý người!Lúc này kiềm chế không được Lạc Kì vừa mới quay đầu, thấy một màn như vậy, vẻ mặt khó có thể tin. Gian nan quay sang, Tương Hân chỉ cúi đầu, hưng trí tay quơ quơ mặt cháo.“Không muốn ăn không cần miễn cưỡng, chúng ta đi nhà khác.”“Được.” Tương Hân nhẹ nhàng đáp biểu tình như thường, nội tâm lại cuồn cuộn mãnh liệt, ngón tay vò khăn cho hả giận.======Từ lúc cô thổ lộ với Lạc Kì tới nay, anh lại có chút bất hòa với cô, tuy vẫn tốt với cô, nhưng cô cảm giác được anh không yên có chút hoảng, chẳng lẽ anh không hề yêu cô? Không, không có khả năng! Anh vẫn yêu cô, mà cô cũng không thể mất anh!Quay đầu lại, oán hận nhìn Tề Phàm, tất cả là tại cô ta! Lạc Kì rõ ràng không thương cô ta, lại vì trách nhiệm không thể không cùng cô ta ở một chỗ!Cô không thể chờ đợi như vậy, Lạc Kì nhẹ dạ không thể tổn thương cô ta, vậy thì cô sẽ giúp anh quyết một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc của thiên sứ Tề Phàm bỗng nhiên cảm thấy đằng sau gió lạnh, thìa run lên, cháo hất ra bàn, chọc thiên sứ quyệt miệng oán giận.
Trang Nghiêm khóa chiếc vali da vào, nhìn lại căn phòng đã vô số lần từng ảo tưởng, cuộc sống anh cùng Tề Phàm ở đây. Giờ thì ảo tưởng đã bị sự thật đập vụn anh cũng không nên tự lừa mình là, anh có thể tự điều khiển nhiều thứ, thậm chí có thể ngừng thở, nhưng lại không thể ngừng một mình yêu yêu cô, yêu hết sức, yêu đến liều mạng, yêu đến u mê không có phương hướng cũng đánh mất cả là, anh thật không ngờ, tình yêu cũng có thể quay lại để Kì dọc theo con đường mà Tề Phàm yêu anh ta, từng bước một đi trở về, từng chút một lại gần Tề Phàm hơn, cuối cùng cũng thành công tìm Tề Phàm đã đi lạc bấy anh, ngay từ đầu khi tiếp cận Tề Phàm, nghe thấy tiếng cô khóc, trong thời khắc cuối cùng vì do dự, tư lự trên ngã rẽ thông với con đường của cô đã để Lạc Kì công bằng cạnh tranh cơ không có gì để oán giận, tình yêu của anh thật sự không thuần túy như của Lạc Kì như vậy, xứng đôi với Tề Phàm, có lẽ phải nói chỉ có Lạc Kì mới xứng đôi Tề anh, nếu ở ngay từ đầu đã không nhất định phải đi tới cùng thì giờ cũng không hẳn phải nói là đánh không còn lý do ở lại, đây là lúc anh nên rời trước khi anh đi, anh rất muốn được trông thấy Tề Phàm.====Tiếng điện thoại quấy rầy khoảnh khắc ôm nhau ngọt ngào của hai người, Lạc Kì không muốn nghe, Tề Phàm cũng không muốn nghe, nhưng người gọi điện lại như kiên nhẫn đến đắc dĩ, Tề Phàm phải buông Lạc Kì đứng dậy.“Để anh.”Đặt cô ngồi trên sô pha, Lạc Kì muốn đứng dậy nhận điện.“Đây là nhà của em!”Tề Phàm vuốt ve tay anh đang làm loạn, thấy cô còn không nguyện ý để người khác biết anh ở đây, Lạc Kì ủy khuất mếu máo, ngồi xuống một bên.“Alo?”“Là anh.”Nghe thấy giọng Trang Nghiêm, Tề Phàm không tự giác quay mặt ngắm Lạc Kì một cái, động tác nhỏ này khiến Lạc Kì đoán được người gọi điện là điện thoại trong tay Tề Phàm, giọng anh to rõ ràng.“Trang tiên sinh, tôi nghĩ, tôi đã nói rất rõ ràng .”“Xin lỗi, tôi còn có chuyện, muốn nói với Tề Phàm.”Nghe thấy giọng Lạc Kì, Trang Nghiêm cũng kinh ngạc, nhưng không thể khống chế, tim trong nháy mắt co thắt, đau Kì không muốn đem điện thoại cho Tề Phàm, anh rất sợ anh vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội mà lại bị Trang Nghiêm nói mấy câu sẽ đoạt được! Nhưng Tề Phàm đưa tay quơ rước mặt anh, làm anh không có biện pháp cự điện thoại trả lại cô, tay cầm tay cô, lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, làm cho cô uất ức cười.“Có việc?”Từ sau khi giao việc phá vỡ hợp đồng cho anh, bọn họ vẫn chưa gặp lại, bây giờ anh gọi tới, nhất định là có chuyện gì.“Anh phải về Hongkong, nói lời tạm biệt thôi.”“Sao đột nhiên vậy?”Anh vẫn nói rất thích cuộc sống công việc ở đây, hy vọng sau này sẽ ở đây, vì sao lại đột nhiên đi khỏi vậy?Chẳng lẽ, là bởi vì cô sao?“Bởi vì không có lý do ở lại.”Giọng nói bị tổn thương, xác minh cô đoán là đúng.“À, bởi vì em sao?”“Tề Phàm, trước khi anh đi, anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ em cười, em có thời gian có thể bỏ ra một chút thỏa mãn yêu cầu nhỏ bé này của anh không “Không có câu trả lời, không nghĩ muốn làm cô thêm gánh nặng.“Hôm nay em có, anh nói địa điểm đi.”Đối với Trang Nghiêm, ngoại trừ có lỗi, biết ơn còn nhiều hơn cô khó khăn nhất , anh vươn tay giúp đỡ cô, dắt cô đi tới con đường sáng lạn và Hàn Phi, cũng như thiên sứ đều hy vọng cô vui vẻ, hạnh phúc .Mà đối với tình cảm của anh cô không chỉ tiếc nuối vì cô có cảm giác mình được yêu mến, chiều yêu cầu nhỏ như vậy, cô thật sự không có lý do gì cự tuyệt.====Thấy cô tắt điện thoại, Lạc Kì chỉ muốn ôm cô quay về, lúc này, anh không thể bình tĩnh như vừa nãy.“Phàm Phàm. . . . . .”Nghe thấy bọn họ nói chuyện, anh không thể cầu xin cô đừng đi?“Lạc Kì, em thiếu Trang Nghiêm nhiều lắm. . . . . .”“Thế anh cùng đi!”Tề Phàm ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì, cũng không có sức mà cự tuyệt.“Cùng lắm thì, anh tránh ở một bên, không cho anh ta nhìn thấy! Anh chỉ sợ anh ta sẽ bắt nạt em thôi.”Cúi đầu, anh nhẹ nhàng vỗ về lòng bàn tay cô, không muốn để cô thấy dáng vẻ chật vật của anh lúc này.“Được rồi.”Mỉm cười, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, như là đánh dấu cho cô thuộc về anh, dấu tay? Chặt tay?Đứng gần tòa nhà Trang Nghiêm hẹn, Lạc Kì cuối cùng vẫn không cùng cô đi, đưa cô đến cửa, săn sóc dặn dò cô sớm Tề Phàm đến, Trang Nghiêm mới đợi được một lát, còn giúp cô gọi nước uống nóng cùng mấy đồ ngọt.“Chờ lâu chưa?”“Chưa, vừa mới thôi, vốn định đón em, nhưng mà anh cũng không thấy tiện.”“Anh suy nghĩ nhiều quá, nào có cái gì không tiện.”Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào, như lúc xa lúc gần đập vào lòng anh, làm toàn bộ phòng tuyến lúc trước anh có công xây dựng đập vỡ không tự giác theo biểu tình của cô, đập nhanh hơn.“Sao lại đột nhiên quyết định quay về Hongkong ?”Lại uống một hớp sữa lớn, thấy Trang Nghiêm chỉ nhìn mình không nói lời nào, cô vẫn nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.“Kỳ thật cũng không phải đột nhiên, anh cũng đã suy nghĩ lâu rồi. Bây giờ công ty mới đã chính thức đi vào quỹ đạo, vẫn phải cố gắng, Trang Trọng giờ hoàn toàn có thể một mình đảm đương, anh nghĩ để công việc bên này giao cho anh ấy.”“Hơn nữa, Hongkong còn cần anh hơn ở đây.”“Là thế à.”Tuy không được đầy đủ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu tỏ vẻ lý giải .“Kỳ thật, anh gặp em vì còn có một chuyện muốn nói cho anh.”“Là chuyện gì?”“Lạc Kì, anh ta đi tìm anh, nhưng hình như còn hiểu lầm gì đó.”“Kỳ thật là anh không tốt, ngày đó bị tức đến bù đầu, anh đã không nói rõ ràng. Mặc kệ anh ta nói gì, em cũng đừng tự chịu trách nhiệm một mình, anh sẽ giải thích với anh ta .”“Nếu thật sự có thể không nói trách nhiệm hay phải chịu trách nhiệm thì tốt quá”Chật vật cong khóe môi, nhấp một ngụm cà phê, chua sót tràn đầy miệng mới gian nan nuốt có thể, anh thật sự muốn được nhận trách nhiệm cho Tề Phàm .Chỉ là, không thể nào không để ý trong lòng!Lời nói Lạc Kì ngày đó , mỗi từ mỗi câu, đều khắc sâu trong đầu anh, sợ là kiếp nầy không bao giờ … có thể xóa thật, trước đó anh anh cũng vô số lần hỏi lại mình, cũng vô số đáp án giống nhau làm cho anh xác định anh cũng có tự tin giống Lạc Kì không ngại đứa nhỏ ngày đó Tề Phàm bỗng nhiên hỏi lại anh, thì trong nháy mắt anh lại do dự .Trong nháy mắt đó, anh bại dưới tay Lạc nháy mắt đó, thứ anh muốn là bản thân mình, còn Lạc Kì muốn , là Tề Phàm.“Xin lỗi.”“Chưa từng có cô gái nào nói xin lỗi với anh, em lại nói rất nhiều lần, anh có không có kém cỏi như vậy, liên tục bị em cự tuyệt.”Cô luôn phủ định mị lực nam tính của anh, làm cho anh cảm thấy rất là thất bại.“Không, Trang Nghiêm, anh thật sự tốt lắm. Dù là bạn trai, chồng, tình nhân, anh đều rất tốt. Nếu không có Lạc Kì, em nghĩ em cũng trốn không khỏi mị lực của anh thậm chí còn có thể không thể tự kềm chế mà yêu anh.”“Nhưng đã từ rất sớm rất sớm, trong mắt em, trong lòng em, chỉ chứa hình bóng Lạc Kì. Không phải không gặp được người tốt , cũng không phải không động lòng đối với người khác, mà là bởi vì đã muốn có anh ấy, thì em sẽ không muốn động tâm nữa cũng không muốn gặp mặt người rất tốt .”“Tình yêu của em rất kịch liệt, một lần, là hao tổn hết nguyên khí, nên, cả đời, chỉ có thể yêu một lần.”“Cho nên anh mới nói cho em biết, anh còn rất nhiều ưu điểm, hoàn toàn không biết xấu hổ.”Anh thoải mái đùa cùng cô, cô vội không ngừng gật đầu.“Trang Nghiêm, cám ơn anh.”“Cám ơn anh cái gì?”“Tất cả!”Tề Phàm nhìn thẳng ánh mắt anh, vẻ chân thành.“Nếu thật sự muốn cám ơn anh, thì sau này mỗi ngày anh không ở đây phải hạnh phúc vui vẻ!”“Vâng!”Cô thật sự không muốn khóc , thật sự không nghĩ tới, anh sẽ nói như vậy, hại cô nhịn không được.“Được rồi, làm mẹ rồi còn khóc nhè thế này, về sau cục cưng sẽ cười em đấy”“Nó dám! Dám cười em sẽ không sinh !”Cô lau nước mắt, mũi hồng hồng , bộ dáng buồn cười đáng cầm khăn tay giúp cô lau nước mắt, trong lòng lại một lần nói cho mình, đừng để dáng vẻ đẹp của cô câu cục cô không khóc nữa, anh lại không kìm được một giọt nước mắt lăn xuống.====Trên đường trở về, ngay cả xe cũng không thỏa mãn tốc độ của anh, anh vẫn cảm thấy mình đi quá ngừng một hồi lâu, Tề Phàm quay sang nói cám ơn anh rồi xuống xe.“Phàm Phàm!”Xoay người, chỉ thấy anh cũng xuống theo.“Sáng mai anh bay.”Qua sáng mai, anh sẽ không thấy hay bước vào thế giới của cô.“Vâng, thuận buồm xuôi gió!”Có chút ngượng ngùng cười cười, hàn huyên lâu như vậy, cô còn chưa hỏi hỏi anh bao giờ đi, đối với bằng hữu như thế thật sự rất không quan tâm .“Phàm Phàm. . . . . .”“Vâng?”“Cuối cùng, anh có thể ôm em một cái không?”Anh hai tay giao nắm, bộ dáng co quắp khẩn trương, trong ánh mắt thậm chí lóe ra tia khẩn cầu.“Đương nhiên có thể!”Tề Phàm chủ động mở hai tay, Trang Nghiêm đi nhanh đến gần cô, đem cô ôm vào lòng,ngực, ngực giống như muốn bẻ gẫy cô!Một tiếng thét kinh hãi động cũng không dám động, bên tai tràn ngập không biết là tiếng gió hay là anh tiếng thở dốc.“Phàm Phàm, em có một chút nào muốn anh. . . . . .”“Trang Nghiêm?”“Có không?”Tay anh càng ngày càng dùng sức, Tề Phàm cảm giác xương sườn sắp bị gẫy, trái tim bị đè ép từng đợt hầu đau, không thể phát ra âm thanh, đành phải dùng sức gật gật Nghiêm nâng mặt cô lên, hôn lên trán cô, cô nhắm mắt lại, hai gò má lạnh lẽo lưu lại giọt nước mắt nóng Kì đứng ở trên lầu, nhìn thấy hai người dưới lầu thâm tình ôm nhau, trong lòng tuy có phong ba bão táp ghen tuông, lại có chút khó Nghiêm này, không thể nghi ngờ là tình sâu vô cùng với Tề Phàm, một khi đã vậy, sao lại bội tình bạc nghĩa với cô?Chẳng lẽ, phương diện này, có ẩn tình khác?
Cùng đọc truyện Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em của tác giả Không Không Tử Vu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại CamDùng thủ đoạn để lấy anh liệu có phải là cách làm tình yêu về mình thì có gì sai?…. Nhưng sao càng lúc cô lại càng thấy mệt mỏi vậy, cô chỉ mong anh sẽ quay lại nhìn cô một lần để cuộc hôn nhân của họ không đổ vỡ, để con có thể hạnh phúc trọn vẹn hơn.… Hạnh phúc không thể gượng ép, vẫn nên buông tay thôi..Lấy anh, rồi chờ anh yêu em.